Dại khờ vớt mãi ánh trăng tan
Có được gì đâu chút sáng vàng
Luyến tiếc vầng kia chìm đáy thẳm
Thương chờ áng nọ vượt mây ngang
Lăn tăn vỡ nát dòng đời chảy
Lấp lánh đeo cao ngọn sóng càng
Hạnh phúc khôn tìm nơi ảo ảnh
Bận lòng tô vẽ nét chì than .
Cao Linh Tử
Đưa gậy sừng mèo vớt ánh tan
Không gian mù mịt rực khuôn vàng
Lông rùa xe kết tròng giông xoáy
Gậy thỏ quậy khua gợn sóng ngang
Vầng nguyệt còn hai xao chẳng tỉnh
Tâm hồn chỉ một lắng không càng
Trăng lên trăng chuyển rồi trăng lặn
Vớt tiếng nguyện cầu thế thở than
Võ Sĩ Quý
Ngọt đường nấu đá đợi cho tan
Nước lã mà đem lọc lấy vàng
Sợi tóc nhân tình ham chẻ dọc
Địa cầu thế thái muốn cưa ngang
Lông rùa sừng thỏ ưa mua vội
Ruột bí râu tôm thích bán càng
Mộng huyễn sắc không vô tận ý
Bác Tôi cười ngất chẳng hề than.
Cao Linh Tử